Bằng cách đó, tôi cứ mải miết quay ngược xưa cũ để tìm kiếm những thứ bánh trái quê mùa hồi lâu xa ngái trong tiềm thức kể từ ngày nội mất quán mất. Như một cách tưởng niệm chòng chành những quá vãng êm trôi, và bỗng thấy mình trẻ người non dạ như năm mười bốn, đứng trước hiên quán của nội ứa nước dãi thèm thuồng, và nội nhẹ nhàng đặt lên tay một món ăn dân dã bình dị nào đó cho qua một buổi chiều xóm quê rộn rã.